Xé nát một con quái vật tổ hợp, lại đạp nó đến nát bấy đề phòng nó tiếp tục tái sinh, sau đó Vưu Hán lau chút máu đen dính trên mặt nạ, chăm chú nhìn căn biệt tự ở phía trước.

Đây là căn biệt thự thứ năm mà cô muốn kiểm tra, nếu nơi này là đầu nguồn, với thực lực của cô thì chưa chắc có thể toàn thân trở ra, nhưng cô nhất định phải tiến vào, bởi vì cô là thợ săn.

Sờ khẩu súng báo vị trí, Vưu Hán nhảy lên vài mét, từ một cánh cửa sổ tiến vào căn biệt thự này.

Tình huống bên trong cũng giống như bên ngoài, khắp nơi bao trùm vật chất hình lưới màu xanh đậm và dịch nhờn xanh lá tởm lợm.

Nhưng so với những căn biệt thự khác thì nơi này có chút an tĩnh kỳ lạ.

Dựa theo kinh nghiệm của cô thì trong phạm vi hủ hóa, mỗi nơi có người ở đều chính là một hang hổ quái vật, vì thế nơi này không có khả năng không có gì.

Vưu Hán từ lầu hai chậm rãi vòng xuống lầu một, lúc ở cầu thang thì nghe thấy tiếng động, cô nhìn thấy ở trong bếp có người đang nấu nướng.

Vì thế Vưu Hán chuyển sang tiếp cận vị trí phòng bếp, loáng thoáng nhìn thấy một con quái vật có đường nét khá giống một người phụ nữ.

Chiều cao của con quái vật này sấp xỉ ba mét, có bốn cánh tay dài nhọn thanh thoát và tám cái chân thon dài trắng nõn như vòi bạch tuột.

Mỗi cái chân đều có thể nói là rất hoàn mỹ, chân trần giẫm trên mặt đất, phong thái tuyệt đỉnh.

Người khác mà thấy, một cái một năm, có thể chơi tám năm.

Nhưng tám cái chân dài lại cùng ở trên một cơ thể thì đúng là có chút đáng sợ.

Thân thể phụ nữ thì có thể coi là khá hài hòa, nhưng sau lưng lại mọc ra mấy cái xúc tua khủng bố được tùy ý ghép nối làm người ta sởn gai ốc.

Lúc này, nữ quái vật đang nấu tôm càng xanh.

Trên một cái tay dữ tợn ở sau lưng có chi chít lũ tôm càng xanh, bọn chúng trông có vẻ vẫn còn sống, đang giương nanh múa vuốt.

Phía trước của đuôi là phần đầu tôm với cái kìm thật to, còn phía sau là phần đuôi tôm.

Mà người phụ nữ này lại trực tiếp đặt một cái xúc tua của mình lên chảo mà nấu nướng.

Sau khi con tôm hùm kia bị nấu chín, người phụ nữ bắt đầu không biến sắc lột vỏ, nhét thịt tôm vào miệng, vừa nhai vừa lộ ra vẻ mặt say mê.

Mỗi khi ăn một con, trên xúc xua lại sinh ra thêm một con.

Cảnh tượng tự sinh tự ăn quỷ dị này làm Vưu Hán xem mà tê rần da đầu.

Cô có cảm giác, nữ quái vật cao lớn này có thực lực mạnh hơn tất cả đám quái vật hủ hóa trong khu này, ít nhất cũng phải là cấp Tai Nạn!

Đám quái vật ngoài kia tuy nhiều nhưng Vưu Hán chưa từng thấy con nào ở cấp Tai Nạn.

Vì thế, nơi này rất có thể chính là đầu nguồn hủ hóa!

Vưu Hán đặt tay lên súng báo hiệu, đang định lén rời khỏi nơi này ra phòng tín hiệu thì đột nhiên sắc mặt cô thay đổi, lập tức nhảy bật lên.

Mà ngay nháy mắt Vưu Hán nhảy lên, sàn nhà mà cô đứng trước đó bị một dòng nước màu xanh đậm chặt đứt!

Chỉ thấy một thợ săn tay cầm một thanh đao dài chậm rãi xuất hiện ở trước mặt cô, làm ra tư thế muốn tấn công.

Người thợ săn này Vưu Hán từng gặp qua, là một trong số thợ săn cùng cô tiến vào trong khu biệt thự lần này.

Là một vị trợ thủ của Băng Hà, có thể thông qua thanh đao kia chém ra đao khí dạng dòng nước.

Nhưng lúc này ánh mắt người này trống rỗng, trên người lộ ra những đường vân xanh biếc, hiển nhiên ý thức đã không còn do hắn điều khiển nữa rồi.

Người thợ săn kia vung thanh đao trước ngực, dòng nước màu xanh ngưng tụ trên thân đao, sau đó nhẹ nhàng xung lên, nước đao theo đó mà chặt đứt tất cả mọi thứ trên đường đi của mình.

Theo một đao đó, Vưu Hán biết mình không phải đối thủ của người này.

Ánh mắt Vưu Hán nghiêm nghị, thực lực của người này rõ ràng chỉ gần như cô, cho dù có ẩn dấu thực lực thì cũng không nên chênh lệch lớn như vậy mới đúng.

Tình huống hiện giờ quá khẩn cấp, không có thời gian để Vưu Hán suy nghĩ quá nhiều, cô nhanh chóng quyết định từ bỏ chiến đấu, trực tiếp chạy trốn.

Chuyện cô phải làm chính là phóng tín hiệu, để mọi người biết đầu nguồn ở đây mà thôi.

Nhưng Vưu Hán không phát hiện thợ săn trên mặt đầy đường vân màu xanh kia đang chỉa súng về phía mình...

...

"Rốt cuộc có nên vào hay không.... nơi này rất có khả năng chính là đầu nguồn, nhưng nếu không vào thì tò mò quá."

Đứa bé trai kia xuất hiện làm sự do dự của Ôn Văn cũng kết thúc, binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn, hiện giờ cả thành phố đang chìm trong nguy cơ, nơi này dị thường như vậy, cho dù có nguy hiểm thì anh vẫn phải kiên trì xông vào một phen.

Ôn Văn giả vờ kinh ngạc, một đường chầm chậm chạy vào biệt thự, dao găm khắc ký tự giấu trong tay áo, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra chém người.

Sau khi tiến vào trong biệt thự, Ôn Văn phát hiện ngoại trừ Chu Nặc thì một nhà này tổng cộng có bốn người.

Một cặp nam nữ trung niên có lẽ chính là chủ nhân căn biệt thự này, một cô gái độ tuổi xuân xanh trên mặt có chút tàn nhang, có lẽ là chị gái thằng bé kia.

"Chú ơi, con là Chu Nặc, chú tên gì vậy ạ?"

Bé trai đi tới trước mặt Ôn Văn, vẻ mặt hồn nhiên ngẩng đầu hỏi.

"Chú à, chú tên Ngô Vọng." Ôn Văn híp mắt nói.

Mặc dù không biết nơi này có vấn đề gì, nhưng Ôn Văn biết chắc chắn là có vấn đề, vì thế anh mới báo ra tên Ngô Vọng.

"Chú Ngô Vọng, chú chơi cờ bay (Airplane Chess) với con được không ạ, vui lắm ạ." Chu Nặc thực mong chờ hỏi Ôn Văn.

"Ể... không tốt lắm đâu."

Cùng phụ nữ đi dạo phố, cùng con nít chơi đùa chính là chuyện mà Ôn Văn không thích làm nhất.

Chu Nặc mím miệng bắt đầu mếu máo khóc, túm tay Ôn Văn không chịu buông.

Ôn Văn nhức đầu, cố nén dục vọng muốn đạp bay thằng nhóc này, nói với ba Chu: "Có thể trông con ông một chút được không vậy, đừng để nó quấn lấy tôi."

"Nó chỉ là con nít thôi, cứ chơi cùng nó đi." Ba Chu cười nói.

Ôn Văn cười nhạt: "Tôi cũng còn nhỏ, tôi đập nó một trận không có vấn đề gì đúng không?"

Có lẽ giọng điệu của Ôn Văn khá dọa người nên Ôn Văn buông lỏng tay Ôn Văn, chạy tới nơi khác chơi đùa.

Nếu Chu Nặc vẫn không chịu buông, có lẽ Ôn Văn thật sự sẽ làm ra hành vi đánh trẻ nhỏ.

Với dáng vẻ của khu chung cư cao cấp Tửu Tam hiện giờ, nếu Chu Mặc thật sự là một đứa bé bình thường, tên của Ôn Văn sẽ đọc ngược.

Sau khi Chu Nặc đi rồi, bầu không khí trở nên hài hòa hơn rất nhiều.

Ngoại trừ Chu Nặc ngồi một bên bực bội thì mọi chuyện giống như chưa từng xảy ra, thái độ của ba người trong nhà đối với Ôn Văn không có gì thay đổi.

Bọn họ giống như NPC, chỉ biết máy móc thực hiện những thiết lập về nhân vật của mình.

"Ngô tiên sinh, hôm nay anh tới chính là tin tốt với gia đình chúng tôi, tối nay chúng ta chúc mừng một chút nhé?" Ba Chu cười nói.

"Cái này có gì hay mà ăn mừng." Ôn Văn khó hiểu hỏi.

"Trong thế giới như vậy thì phải đoàn kết lại chúng ta mới có thể sinh tồn, hôm nay anh tới nhà chúng tôi thì sau này chúng ta chính là người một nhà."

Ba Chu nói xong thì quay người đi, người một nhà bắt đầu chuẩn bị cơm nước.

"Trong tình huống này mà còn muốn chúc mừng... người nhà này quả nhiên có vấn đề."

Bốn người kia bận rộn, Ôn Văn thì trầm tư suy ngẫm một giây rồi an tĩnh ngồi trên sô pha, quan sát gia định khác thường này.

0.17910 sec| 2405.766 kb